Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

KỶ NIỆM NGÀY GIỖ MẸ


Khi màn đêm buông xuống
Trăng non e ấp buồn
Đêm khuya vắng cô đơn
Đưa ta về nỗi nhớ
Hỡi chim ơi nhắn giúp
Đến với mẹ ta yêu
Nơi có khói lam chiều
                                                               Nhớ quê hương đồng nội

VỀ THĂM QUÊ NGOẠI


Mình về thăm quê ngoại
Lớp lớp hoa cỏ may
Tình yêu đi qua đây
Cỏ cây bừng tỉnh giấc
Anh ngắm vầng trăng khuya
Mưa vàng trên đồng nội
Hai vì sao lung linh
Khiến lòng anh xao xuyến
Mùa tình yêu đang rộ
Ngan ngát tỏa hương nồng
Đồng anh rộng mênh mông
Có em là ngọn gió
Cánh diều anh bay cao
Sáo em hòa khúc hát
Những bài ca ru êm
                                                                 Thiên tình ta bất tận

MƯA


Sợi nắng chiều nghiêng qua mắt em
Bâng khuâng nỗi nhớ thẳm bức rèm
Chỉ thấy mưa rơi trong khóe mắt
Hương đồng cỏ dại dưới chiều buông
Mưa rơi, mưa mãi nói điều chi
Hoa buồn ủ dột khóc lâm li
Bướm ơi bay đến bao thương nhớ
Nhớ mãi năm xưa tuổi xuân thì
Dáng ai tha thướt đi qua ngõ
Bỏ lại hư không một lối đi
Cỏ cây cũng khóc theo năm tháng
                                                     Chiều buồn vắng bóng một người đi

MÁY MẮT


Chiều nay máy mắt liên hồi
Hình như nơi ấy em tôi khóc thầm
Nỗi buồn những nhớ cùng mong
Em như nhụy ngọt ủ trong men tình
Nắng vương, sương tỏa trong xanh
Sắc hoa nở giữa vườn tình trong mơ
Ráng chiều buông thả câu thơ
Chúng mình lạc giữa rừng mơ nắng đầy
Hoa chờ gió thổi thơm ngây
Ngại ngần trước gió vương đầy gót em
Quan họ đến hẹn lại lên
                                                 Hôm nay mình nối tiếp thêm sợi tình

BIỂN MẶN


Em đã đi qua một thời con gái
Nơi gió ngàn biển mặn với trăng non
Mây trắng bay nhắc thầm em phải sống
Đừng khép mình đánh mất cả mùa xuân

Mùa hoa sữa đưa em về đất thánh
Sợi nắng vàng ấm lại trái tim côi
Chân em bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ
Dưới nắng chiều buông thả tóc em bay

Em cùng tôi dưới bầu trời xanh thẳm
Nắng chiều tà tím đỏ lúc xuân sang
Tiếng em hát dịu dàng bay trong gió
Anh mơ màng dưới nắng đổ chiều nghiêng

HƯƠNG BƯỞI


Nụ hôn giữa trưa hè
Bay qua từng kẽ lá
Theo làn gió bay xa
Mơn man vờn trên má

Như chợt tỉnh giấc nồng
Nhẹ nhàng em đón nhận
Hơi thở em nồng ấm
Như giọt nắng ban mai

Ngọt ngào như hương bưởi
Tình yêu không có tuổi
Nụ cười vẫn trẻ thơ
Xa nhau là hờn dỗi

Gần nhau thích vỗ về
Có phải thế không em
Mà sao anh cứ hỏi

NÉT XUÂN


Ta ru cái ngủ bên mình
Cái thương còn thức cái hờn ngủ say
Cái nhớ thao thức đêm ngày
Sợi tơ buông thả vai gầy nét xuân

Trời buông đốm lửa sông ngân
Chùng chình sợi nhớ ấm dần cái yêu
Giọt vui đếm được bao nhiêu
Mỏng manh một chiếc thuyền chiều đón em

GOM


Ráng chiều lẳng lặng buông trôi
Liêu xiêu những hạt nắng rơi góc vườn
Gió thu xe lạnh ngoài thềm
Chắt chiu, gom nhặt nỗi buồn xa xưa

KHÁT


Ngơ ngẩn hương chiều một giấc mơ
Người đi xa vắng nắng vương tơ
Mơn man làn gió mây xanh biếc
Khói bếp lam chiều dạ vấn vương
Cõi tình trở che bao thu trước
Khao khát rượu mơ đã cháy lòng
Uống rồi uống mãi càng thêm khát
                                                       Nhìn cốc rượu nồng lại muốn say

TRÁI XUÂN


Gió reo những hạt phù vân

Vườn em nở rộ trái xuân ngọt ngào

Trăng tà ngơ ngẩn nghiêng trao

Ngập ngừng quân tử bước vào vườn xuân

VỀ THĂM EM


Trời không còn xuân nữa
Cái nắng đầu hè làm cây bớt phần tươi
Hoa bưởi vừa tàn chùm quả non mới đậu
Thiếu vắng hoa đào vườn cũng kém sắc xuân
Ta đã nhận ra vị nồng nàn đằm thắm
Không sắc mầu mà vẫn rất thanh cao
Hương hoa cau tỏa mùi thơm ngào ngạt
Chùm mộc lan nhỏ bé khiêm nhường
Ta đứng lặng yên tận hưởng niềm hạnh phúc
Mở lòng mình ôm trọn cả không gian
Chiều dần buông gió se se lạnh
                                                  Đường chẳng còn dài để đi mãi cùng em

NHỚ MẸ


Nắng vàng trải nhẹ Đồng Xa
Vẳng nghe tiếng mẹ ru ta thuở nào
Êm êm như tiếng sáo diều
Ngân nga trong gió tím chiều hoàng hôn

Những ngày se lạnh cô thôn
Ngó tre vắng mẹ buông rơi trái sầu
Nỗi buồn tơ nhện giăng mau
Sông sâu nước chảy qua cầu về xuôi

Bảy mươi năm một cuộc đời
Con đi phiêu bạt muôn nơi tìm về
Trải qua ngàn vạn trưa hè
Tiếng ve rên rỉ gọi về mẹ ơi

Xóm nghèo hiu hắt chiều rơi
Cây đa Đống Đống chẳng rời chân quê